Atheism
Hãy nói thật nhé, bạn không thường nghe từ “chủ nghĩa vô thần” trong nhà thờ – trừ khi ai đó đang cảnh báo chống lại nó. Nhưng hôm nay, tôi muốn nói về nó theo một cách khác. Không phải như một kẻ thù của đức tin, mà là thứ đôi khi có thể dọn đường cho đức tin.
Alan Dyer
5/18/20257 phút đọc


Chủ nghĩa vô thần
Hãy nói thật nhé, bạn không thường nghe từ “chủ nghĩa vô thần” trong nhà thờ – trừ khi ai đó đang cảnh báo chống lại nó. Nhưng hôm nay, tôi muốn nói về nó theo một cách khác. Không phải như một kẻ thù của đức tin, mà là thứ đôi khi có thể dọn đường cho đức tin.
Bởi vì tôi đã học được điều này: một số người không thực sự gặp được Chúa cho đến khi họ buông bỏ tôn giáo.
Tôi biết điều đó là thật – vì chính tôi đã trải qua.
Sự giải thoát
Đã có lúc tôi cần phải rời đi. Tôn giáo đã trở thành một gánh nặng. Tôi bị đè nặng bởi nỗi sợ – sợ địa ngục. Tôi nhìn những người lớn tuổi sùng đạo xung quanh mình – họ dường như là những kẻ đạo đức giả. Họ không sống đúng theo những gì mục sư giảng dạy.
Vì vậy, tôi đã buông bỏ tất cả. Các tín điều, các giáo lý, cảm giác tội lỗi. Tôi trở thành người vô thần – không phải vì nổi loạn, mà vì muốn tìm sự bình yên. Và nó đã có tác dụng.
Tôi tìm lại được niềm vui trong thiên nhiên. Tôi sống với tâm trí rộng mở. Không sợ hãi, không xấu hổ. Chỉ là khoảnh khắc hiện tại. Chỉ là cuộc sống. Và trong một thời gian, nó thật đẹp.
Tuyệt vọng
Rồi một ngày, tôi thấy mình đang leo lên sườn một ngọn núi dốc và khô cằn, không có đường mòn, hoàn toàn cách biệt. Tôi kiệt sức, mất nước, không thể cử động được. Tôi nằm bẹp trên mặt đất, hoàn toàn kiệt quệ. Quá mệt mỏi để di chuyển. Tôi đầy những giấc mơ mê sảng.
Tôi nhìn thấy xác một cơ thể đang phân hủy không xa – quần áo rách nát và xương khô. Tôi hiểu đó là cơ thể tôi, là quần áo của tôi. Tôi cảm thấy cái kết đã đến – và rồi điều gì đó đã xảy ra.
Tôi nghe thấy một giọng nói – không phải bằng tai, mà rõ ràng như ban ngày trong linh hồn tôi:
“Ta sẽ cứu con, nếu con theo Ta.”
Giọng nói đó hiền lành. Không hề ra lệnh hay tức giận. Nó nhẹ nhàng, như là ân điển.
Và bạn biết tôi đã trả lời sao không?
Tôi nói: không.
Không phải vì tôi không muốn được cứu, mà vì tôi không tin rằng mình sẽ giữ được lời hứa. Tôi sợ rằng mình sẽ sa ngã, quên đi, bỏ qua. Và tôi không muốn nói dối với Chúa.
Tôi nhắm mắt lại và chuẩn bị đón cái chết. Tôi quá mệt để quan tâm. Cái chết lúc đó chỉ như một giấc ngủ sâu.
Một tia lửa đã lay động tôi
Và rồi, điều bất ngờ xảy ra. Một giấc mơ. Một khải tượng. Một cơn mê sảng. Những hình ảnh khơi dậy điều gì đó sâu thẳm. Không phải là nỗi sợ – mà là lửa. Một tia lửa của quyết tâm. Một chút giận dữ. Một sự bùng nổ của sự sống.
Đột nhiên, tôi có sức để di chuyển trở lại. Lúc đó mặt trời đang lặn và không khí bắt đầu mát mẻ. Tôi bò về phía trước bằng tay và đầu gối, rồi nằm rạp xuống, tự kéo mình xuyên qua những bụi rậm dày đặc mà không thể đi bộ qua.
Tôi loạng choạng trong đêm, và cuối cùng nằm xuống một lòng suối khô. Sáng hôm sau, tôi tìm thấy một dòng nước nhỏ. Choáng váng, tôi nhìn quanh – còn sống, run rẩy – và tôi nghĩ:
“Suýt nữa thôi – tôi đã suýt giao phó mạng sống cho Chúa.”
Nhưng điều bất ngờ là: dường như Chúa vẫn cứu tôi. Không có giao kèo. Không có hợp đồng. Chỉ có tình yêu.
Phần Bốn – Sự trở lại nhẹ nhàng của Đức Thánh Linh
Một thời gian sau, điều đó lại xảy ra. Nhưng lần này – không có núi. Không có khủng hoảng. Chỉ có ánh sáng của Đức Thánh Linh lấp đầy tôi – như sự bình an, như sự hiểu biết, như sự sáng suốt.
Và trong khoảnh khắc đó – tôi đã tin. Nhưng đây không phải là hệ thống niềm tin cũ mà tôi đã từ bỏ. Đây không phải là về địa ngục, hay luật lệ, hay làm hài lòng Chúa vì sợ hãi.
Đây là tình yêu. Là sự tin tưởng. Là sự hiện diện. Là đức tin không cần tôn giáo, không cần giáo điều.
Nó là thật.
Điều này có nghĩa gì?
Nếu bạn từng nghi ngờ Chúa, từng đặt câu hỏi về Kinh Thánh, hoặc từng rời khỏi tôn giáo – bạn không hề lạc lối.
Bạn đang đứng trên mảnh đất thiêng liêng.
Chúa không sợ sự nghi ngờ của bạn. Thật ra, có thể Ngài đang dùng chính những nghi ngờ đó để dọn dẹp những tiếng ồn – để khi Ngài lên tiếng, bạn có thể nghe Ngài một cách rõ ràng.
Đôi khi, chúng ta phải phá bỏ những bức tường cũ trước khi có thể nhìn thấy bầu trời một lần nữa.
Kinh Thánh trọng yếu
Rô-ma 8:38–39
“Không có điều gì có thể tách chúng ta khỏi tình yêu của Đức Chúa Trời.”
Kể cả sự nghi ngờ. Kể cả chủ nghĩa vô thần.Ê-sai 1:18
“Bây giờ hãy đến, chúng ta hãy cùng nhau lý luận,” Chúa phán.
Chúa mời gọi những câu hỏi thành thật.Lu-ca 15
Con chiên lạc, đồng tiền bị mất, người con đi hoang – Chúa tìm kiếm điều đã mất với niềm vui, không phải với sự phán xét.1 Các Vua 19:11–12
Ê-li đã trông đợi Chúa trong lửa, gió và động đất – nhưng ông lại tìm thấy Ngài trong tiếng thì thầm dịu dàng.
Lời mời gọi tìm kiếm bằng trái tim rộng mở
Nếu hôm nay bạn ở đây và đã từng bị tổn thương bởi tôn giáo…
Nếu bạn đã từng rời đi – hoặc đang bị cám dỗ để rời đi…
Nếu bạn sợ rằng mình sẽ không bao giờ có thể tin trở lại—
Bạn không bị loại khỏi ân điển.
Chúa gặp gỡ chúng ta ở những nơi chân thật nhất của chúng ta.
Và Ngài không đòi hỏi sự hoàn hảo – chỉ cần sự cởi mở.
Câu hỏi suy ngẫm
Những niềm tin hoặc nỗi sợ nào bạn đã từng mang theo mà giờ đây bạn đã buông bỏ?
Bạn đã từng có khoảnh khắc nào khi Chúa gặp bạn trong nơi thấp nhất – dù bạn có tin hay không?
Đức tin không có sợ hãi hoặc giáo điều sẽ trông như thế nào trong cuộc sống của bạn?
Lời kết
Tôi biết ơn chủ nghĩa vô thần. Không phải vì nó là nơi kết thúc – mà vì nó đã giúp dọn dẹp con đường của tôi. Và khi Chúa đến gọi một lần nữa, tôi không còn gì cản trở. Chỉ còn khoảng trống mở rộng – và tình yêu.
Khi tôi trò chuyện với những người vô thần, tôi hiểu sự phản đối, nghi ngờ và thất vọng của họ với tôn giáo. Tôi trân trọng những lập luận thành thật. Họ đúng ở nhiều điều. Và tôi không phán xét.
A-men.