Khi bạn trở nên chia rẽ, bạn sẽ làm gì?
"Thiên đường này sẽ biến mất, và thiên đường ở trên nó cũng sẽ biến mất. Những người đã chết không sống lại, và những người còn sống sẽ không chết. Khi bạn là một, bạn trở nên phân chia. Nhưng khi bạn trở thành phân chia, bạn sẽ làm gì?" Chúa Giêsu
Alan Dyer
6/29/20255 phút đọc


Khi Bạn Bị Chia Rẽ, Bạn Sẽ Làm Gì?
Lấy cảm hứng từ Câu nói 11, Phúc Âm Thomas
Có một lời nói đầy ám ảnh của Chúa Giê-su trong Phúc Âm Thomas — một cuốn sách ít người đọc, nhưng lại nói rất nhiều với linh hồn:
“Thiên đàng này sẽ biến mất, và thiên đàng ở trên nó cũng sẽ biến mất.
Những kẻ chết thì không sống, và những người sống thì sẽ không chết.
Khi bạn là một, bạn đã trở nên chia rẽ. Vậy khi bạn bị chia rẽ, bạn sẽ làm gì?” — Chúa Giê-su
Đây không phải là một câu đố để giải. Đây là một tấm gương soi linh hồn.
Hãy để tôi bắt đầu bằng một câu chuyện.
Dụ ngôn Tấm Gương Vỡ
Ngày xưa, trong một ngôi làng nằm giữa hai con sông lớn, có một tấm gương không giống bất kỳ tấm gương nào khác. Người ta nói đó là tấm gương đầu tiên được con người tạo ra. Nhưng ai nhìn vào đó không chỉ thấy khuôn mặt mình—mà thấy được con người thật của mình.
Qua nhiều thế hệ, tấm gương được đặt ở quảng trường trung tâm của làng. Mọi người đến không phải để ngắm nhìn vẻ bề ngoài, mà để nhớ lại chính mình.
Rồi một ngày nọ, một cơn bão dữ dội ập đến và làm vỡ tan tấm gương thành vô số mảnh nhỏ. Người dân trong làng khóc than. Trong nỗi buồn, mỗi người mang một mảnh về nhà, hứa sẽ bảo vệ nó.
Nhiều năm trôi qua. Trẻ con lớn lên. Ký ức phai nhạt dần.
Rồi từng người một bắt đầu tin rằng mảnh gương của mình là toàn bộ tấm gương. Họ giơ mảnh gương lên với niềm tự hào, nói: “Đây là sự thật!” Nhưng không có hình ảnh nào trùng khớp với nhau.
Tranh cãi trở thành thù hận. Hàng rào trở thành bức tường. Ngôi làng từng được gắn kết bởi sự phản chiếu chung, giờ đây bị chia cắt bởi những mảnh vỡ đầy kiêu hãnh.
Một ngày nọ, một bé gái hỏi bà của mình: “Tại sao mọi người đều giận dữ khi ai cũng mang theo một phần của cùng một chiếc gương?”
Người bà, vẫn còn nhớ trận bão năm xưa, nhẹ nhàng đáp: “Bởi vì chúng ta đã quên… rằng chúng ta từng là một.”
Suy Ngẫm
Đó chẳng phải là điều Chúa Giê-su đang muốn nói sao?
“Khi bạn là một, bạn đã trở nên chia rẽ.”
Mỗi người chúng ta mang theo một mảnh của sự thật—phản chiếu của cõi vĩnh hằng trong thân xác mong manh. Nhưng chúng ta quên đi toàn thể. Ta nhầm lẫn phần với toàn bộ. Và như vậy, sự chia rẽ bắt đầu—not chỉ với người khác mà còn trong chính bản thân ta.
Rồi Chúa Giê-su nói tiếp:
“Khi bạn ăn những thứ đã chết, bạn đã làm cho nó sống.”
Ngay cả khi chúng ta đã tiếp nhận những điều "chết" của thế gian này—oán giận, phán xét, danh tính hời hợt—chúng ta vẫn có sức mạnh để đánh thức điều gì đó sâu sắc hơn. Chúng ta vẫn có thể thổi sự sống vào những gì từng vô hồn. Đó là phép lạ của con người: khả năng phục sinh không chỉ thân xác mà cả ý thức, lòng từ bi.
Nhưng rồi thử thách được đưa ra:
“Khi bạn ở trong ánh sáng, bạn sẽ làm gì?”
Bởi vì sự thức tỉnh không phải là điểm đến. Đó là điểm khởi đầu.
Ánh sáng không chỉ để chiếu sáng. Mà là để chữa lành. Để quy tụ. Để phục hồi những gì đã tan vỡ.
Lời Kêu Gọi Hành Động
Vậy… khi bạn bị chia rẽ, bạn sẽ làm gì?
Bạn sẽ bám chặt lấy mảnh gương của mình, tin rằng nó phản chiếu toàn bộ sự thật?
Hay bạn sẽ hạ mình, tìm đến người khác với mảnh của họ—not để tranh luận, mà để thấu hiểu?
Bạn có sẵn sàng giúp xây dựng lại tấm gương không? Không phải tấm cũ ở quảng trường, mà là tấm gương trong mỗi linh hồn—tấm gương của sự hợp nhất thiêng liêng?
Ngay cả thiên đàng, Chúa Giê-su nói, cũng không vĩnh viễn.
Nhưng ánh sáng bên trong bạn thì có. Ánh sáng ấy vượt trên mọi thiên đàng. Ánh sáng ấy nhớ.
Hôm nay, chúng ta không chỉ đến để lắng nghe.
Chúng ta đến để nhớ lại.
Để bắt đầu công việc thiêng liêng: gom lại chiếc gương,
Một mảnh,
Một sự thật,
Một linh hồn tại một thời điểm.