Up is Down
Có một thời điểm nào đó đối với nhiều người khi họ nhận ra rằng mình đã đi sai đường. Có thể đó là một sự trôi dạt chậm chạp, một thỏa hiệp tại một thời điểm, hoặc có thể đó là một quyết định sắc bén đã làm tan vỡ mọi thứ.
Alan Dyer
4/12/20255 phút đọc


Con Đường Lên Là Đi Xuống:
Hy Vọng Cho Con Chiên Lạc
Kinh Thánh: Lu-ca 15:1–7
Hãy thành thật mà nói: cuộc sống đôi khi trở nên rất u tối.
Sẽ đến một lúc nào đó, nhiều người nhận ra họ đã đi lạc hướng. Có thể là một sự trượt dài, từng sự thỏa hiệp nhỏ một, hoặc là một quyết định sai lầm làm đổ vỡ mọi thứ. Họ nhìn lại và thấy mình đã trở thành gì. Niềm vui không còn. Bình an biến mất. Cuộc sống như đang trôi tuột khỏi tay.
Và thường thì trong những khoảnh khắc đó, chúng ta tìm đến điều gì?
Ma túy, rượu, tình dục, sự phân tâm, những liều thuốc giảm đau tạm thời cho một vết thương sâu hơn.
Chúng ta bắt đầu trượt xuống một dạng Địa ngục—không phải nơi lửa cháy xa xăm, mà là một Địa ngục cá nhân.
Địa ngục của xấu hổ, nghiện ngập, mối quan hệ tan vỡ, sự trống rỗng. Ánh sáng tắt trong linh hồn, và chẳng bao lâu, thân xác cũng bắt đầu buông xuôi.
Nhưng điều tuyệt vời là: ngay cả ở đáy vực sâu nhất, vẫn còn hy vọng.
Thông Điệp Chính:
Chúa Giê-su đã kể một câu chuyện.
Nó không phức tạp.
Không có thần học cao siêu hay lời lẽ khó hiểu.
Chỉ là về một người chăn chiên… và một con chiên.
“Nếu một người trong anh em có một trăm con chiên, và bị mất một con, thì người ấy không để chín mươi chín con lại ngoài đồng hoang mà đi tìm con chiên bị mất cho đến khi tìm được nó sao?”
— Lu-ca 15:4
Hãy dừng lại ở đây một chút.
Câu chuyện này không chỉ là chuyện về súc vật.
Nó là về tấm lòng của Đức Chúa Trời.
Nó là về bạn, nếu bạn đã từng cảm thấy mình đã đi quá xa.
Là về khoảnh khắc bạn thức tỉnh và nhận ra:
“Tôi lạc rồi. Tôi mắc kẹt. Tôi không còn biết đường trở về nữa.”
Và người chăn chiên đã làm gì?
Ngài đi tìm con chiên bị mất.
Không phải với bài giảng dài dòng.
Không phải với sự trách móc.
Không phải với ngón tay chỉ trích.
Mà với vòng tay rộng mở và NIỀM VUI.
Thiên Đàng Qua Địa Ngục?
Nghe có vẻ điên rồ, nhưng hãy suy nghĩ:
Đôi khi, con đường đến Thiên đàng là đi xuyên qua Địa ngục.
Không phải tránh né nó.
Không phải giả vờ nó không tồn tại.
Mà là đào sâu, cầu nguyện, thiền định, vượt qua tận cùng nỗi đau cho đến khi chạm được ân điển của Đức Chúa Trời.
Bởi vì Chúa không sợ bóng tối của bạn.
Ngài không né tránh nó.
Ngài bước thẳng vào đó để tìm bạn.
Bạn có thể từ bỏ chính mình… nhưng Chúa không bao giờ từ bỏ bạn.
Niềm Vui Khi Được Cứu:
Hãy xem Chúa Giê-su nói gì tiếp theo:
“Khi tìm được, người ấy vui mừng vác nó lên vai đem về. Rồi gọi bạn bè, hàng xóm đến và nói: ‘Hãy vui mừng với tôi, vì tôi đã tìm được con chiên bị mất.’”
— Lu-ca 15:5–6
Đó không phải là sự quở trách.
Đó không phải là cảm giác tội lỗi.
Đó là một lễ mừng.
Bạn không cần bò về phía Chúa.
Chính Ngài chạy đến tìm bạn.
Và khi bạn để cho mình được tìm thấy, Thiên đàng mở tiệc ăn mừng.
Áp Dụng:
Vì vậy, nếu hôm nay bạn đang ngồi đây và cảm thấy như con chiên lạc đó…
Có thể bạn đã đi quá xa.
Có thể bạn đã làm quá nhiều điều sai.
Có thể bạn nghĩ rằng không còn đường quay lại.
Tôi muốn bạn nghe rõ lời tôi:
Vẫn có một con đường.
Và nó không phải đi lên. Mà là đi xuống.
Hãy thành thật. Hãy hạ mình.
Kêu cầu. Đào sâu.
Bạn có thể sẽ phát hiện ra rằng:
Thiên đàng ở ngay dưới đáy Địa ngục của bạn.
Và khi bạn để cho mình được tìm thấy,
bạn sẽ nghe thấy lời thì thầm của Người Chăn Chiên:
“Ta chưa từng từ bỏ con.”
Kết Luận:
Hãy ngừng chạy trốn.
Hãy ngừng làm tê liệt cảm xúc.
Hãy ngừng giả vờ rằng mình ổn trong khi thật ra không ổn.
Người Chăn Chiên đang gọi bạn.
Bạn không cần phải sửa mình trước.
Bạn chỉ cần để Ngài tìm thấy bạn.
Bởi vì trong vương quốc của Đức Chúa Trời,
người bị lạc không bị bỏ rơi.
Họ được theo đuổi, được cứu, và được ăn mừng.
Amen.